Nguyên Đỗ

Bài Ca Lãng Tử


Ta lãng tử lỡ mang hồn du mục
Dấu thời gian theo nhịp bước lang thang
Ta phiêu du trong địa ngục thiên đàng
Hồn vô định không dừng chân ghé bến


Người có hỏi bao giờ ta sẽ đến
Theo trời mây lang bạt trả lời sao
Người có nghe gió thổi lá cây gào
Trong đêm tối những đường bay buông thả


Ta mơ tìm những chân trời mới lạ
Để tim ta cất tiếng vọng lời ca
Để ta xem khắp mặt đất là nhà
Và muông thú cây rừng là bạn hữu


Thân lãng tử không nơi nào vĩnh cửu
Kiếp đó đây trăng gió bạn đường vui
Những chia ly đầy dẫy những ngậm ngùi
Mảnh hồn vỡ mỗi khi mình cất bước


Em ngọc nữ có đũa thần linh dược
Nửa đời ta ngang dọc bốn phương trời
Đã gieo mình theo vạn ánh sao rơi
Đã theo trăng lên non cao rừng thẳm


Hãy hoá phép cho trời kia xanh thắm
Ban cho ta linh dược thoát du hồn
Những hoang tàn kết thúc ở nụ hôn
Em ngọc nữ khoá đời ta mãi nhé!


 

Được bạn: HB đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Bài Ca Lãng Tử"